Class 099KTMT's Forum
Chào mừng các bạn quay trở lại Forum. Vui lòng đăng nhập để sử dụng được hầu hết các chức năng hữu ích. Chúc các bạn vui vẻ!

Quản trị diễn đàn 099-KTMT
Class 099KTMT's Forum
Chào mừng các bạn quay trở lại Forum. Vui lòng đăng nhập để sử dụng được hầu hết các chức năng hữu ích. Chúc các bạn vui vẻ!

Quản trị diễn đàn 099-KTMT
Class 099KTMT's Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Class 099KTMT's Forum

Forum lớp 099-KTMT.
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  


Để bắn con chim !Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tue Mar 23, 2010 8:55 am
Để bắn con chim ! Bgavatar_06
Để bắn con chim ! Bgavatar01Để bắn con chim ! Bgavatar02newsĐể bắn con chim ! Bgavatar03
Để bắn con chim ! Bgavatar04new ThanhPhongĐể bắn con chim ! Bgavatar06news
Để bắn con chim ! Bgavatar_07Để bắn con chim ! Bgavatar08newsĐể bắn con chim ! Bgavatar09
ThanhPhong
Đại ca diễn đàn
Đại ca diễn đàn
Đến từ Đến từ : Đồng Nai
Tổng số bài gửi : 88
Tuổi : 30
Điểm danh vọng Điểm danh vọng : 961
Sinh nhật Sinh nhật : 10/02/1994
Ngày bị dụ dỗ : 27/01/2010
Để bắn con chim ! Videf

Bài gửi Để bắn con chim !

ThanhPhong nói::

Theo các bác sĩ có trách nhiệm chữa trị cho những bệnh nhân bị bệnh tâm thần tại dưỡng trí viện Biên Hòa thì bệnh nhân tên Hoàng Đình Lãng, một thanh niên khoảng 26 tuổi, quê quán ở Cần Thơ, sau hơn một năm điều trị đã bình phục gần như hoàn toàn. Người ta nhận thấy mọi sinh hoạt hàng ngày của Lãng từ cách đi đứng, ăn nói, cư xử đều rất bình thường, không hề lộ ra bất cứ một hành vi hay lời nói nào chứng tỏ tâm trí anh ta không được...yên ổn.
Vì thế, bệnh viện quyết định cho Lãng xuất viện, trở về nguyên quán. Lãng được gọi lên văn phòng để gặp bác sĩ điều trị lần cuối và lấy giấy xuất viện.
Lãng bước vào văn phòng vị bác sĩ điều trị :
- Chào bác sĩ buổi sáng .
- À, chào cậu Lãng. Cậu có biết lý do hôm nay cậu được gọi lên đây không ?
Lãng gật đầu :
- Dạ biết.
Bác sĩ hỏi :
-Vì lý do gì ?
- Dạ, tôi được bác sĩ cho xuất viện.
- Ai báo cho cậu biết như thế ?
- Dạ, cô y tá Nga.
- Cậu thấy cô Nga thế nào ?
Lãng ngập ngừng :
- Thế nào là...thế nào ạ, tôi chưa hiểu hết ý của bác sĩ
Vị bác sĩ cười :
- Thế nào ở đây có nghĩa là theo cậu thì cô Nga đẹp hay xấu.
Lãng nói nhanh :
- Thưa bác sĩ, cô Nga vừa đẹp vừa duyên dáng và thùy mị.
- Cậu có con mắt rất tinh đời. Mà thôi, để chuyện cô Nga qua một bên. Hôm nay tôi gọi cậu lên đây để báo cho cậu biết là ngày mai cậu sẽ xuất viện về nhà. Cậu có vui không ?
- Dạ, còn có niềm vui nào lớn lao hơn khi được trở về với đời sống gia đình và hội nhập lại với những sinh hoạt xã hội bên ngoài. Cám ơn bác sĩ lắm.
Bác sĩ dọ hỏi :
- Tôi thấy cậu còn trẻ, thế khi về nhà cậu có dự tính làm gì không ?
Lãng nói không suy nghĩ :
- Thưa bác sĩ, tôi sẽ đi học lại.
Bác sĩ gật gù :
- Đi học lại à, nên lắm. Tôi có xem qua hồ sơ của cậu, được biết trước đây cậu có theo học ở trường đại học khoa học mà.
- Dạ đúng như vậy bác sĩ. Hồi đó tôi ghi danh học chứng chỉ PCB (Lý, Hóa, Sinh) nhưng cả hai lần thi đều không đạt kết quả. Mùa Hè năm ấy, tôi về quê, bị đau một trận rồi chẳng hiểu vì sao bệnh viện Cần Thơ lại chuyển tôi lên đây.
- Bây giờ cậu tính chuyện học hành ra sao ?
- Dạ, tôi nhất quyết theo học y khoa.
- Tốt lắm. Tại sao cậu theo học y khoa ?
- Học y khoa để trở thành một bác sĩ như bác sĩ vậy.
- Tại sao cậu muốn trở thành một bác sĩ ?
Lãng nhìn thẳng vào mặt vị bác sĩ điều trị rồi chỉ tay vào cái ống nghe mà vị bác sĩ đang đeo trước ngực, nói :
- Thưa bác sĩ, bởi vì làm bác sĩ thì lúc nào cũng có cái ống nghe mang trên người. Và bất cứ cái ống nghe nào cũng luôn luôn có hai sợi giây thun. Tôi sẽ dùng hai sợi giây thun ấy làm thành cái ná để bắn...con chim đang hót trong đầu tôi.
Vị bác sĩ điều trị nghe Lãng nói câu ấy xong, suy nghĩ một chút rồi ông đứng dậy, đặt tay lên vai Lãng, nói chậm rãi :
- Nếu theo học y khoa để trở thành bác sĩ chỉ với mục đích duy nhất là dùng hai sợi giây thun của cái ống nghe làm thành cái ná bắn con chim đang hót trong đầu cậu thì tạm thời, cậu phải lưu lại ở bệnh viện này một thời gian nữa rồi hãy xuất viện nhé.
*
* *
Thời gian hơn một năm nữa đã trôi qua. Người ta thấy bệnh nhân Hoàng Đình Lãng, mỗi buổi chiều, vẫn thường một mình đi dạo rất thong dong trên những bãi cỏ, vườn hoa trong khuôn viên của bệnh viện. Sinh hoạt hàng ngày của Lãng cũng hệt như những ngày tháng trước đó, nghĩa là rất bình thường. Lãng không có bất cứ một hành vi hay lời nói, thái độ nào lạ lùng kỳ cục như đa phần những người bị bệnh tâm trí. Thậm chí, Lãng còn biết nhận xét và phê bình các bệnh nhân khác nữa. Ở phòng bên cạnh có một bệnh nhân nữ khoảng 30 tuổi, chẳng biết được đưa vào đây từ bao giờ nhưng suốt ngày cô ta đem ra những sấp vải sặc sỡ, đủ màu, say mê may áo, quần, màn...v v... và trang hoàng căn phòng của cô thật đẹp và lộng lẫy. Cô luôn luôn nói cô là hoàng hậu và cô phải chuẩn bị mọi thứ để chờ đón nhà vua (cô nói đang bận đi chinh chiến miền xa) trở về xum họp với cô nay mai...
Có lần cô y tá Nga hỏi Lãng nghĩ gì về bà hoàng hậu đó, câu trả lời của Lãng là sự suy nghĩ của một người có trí óc bình thường :
- Tôi cho rằng bà hoàng hậu ấy đang sống trong cái thế giới riêng của bả !
Thái độ và cung cách sống của Lãng đã làm cho bác sĩ điều trị thấy không còn lý do gì giữ Lãng ở bệnh viện lâu hơn nữa. Và cũng như lần trước, bác sĩ cho gọi Lãng lên văn phòng nhận giấy xuất viện. Lần này, bác sĩ nói ngay :
- Trong hơn một năm qua, theo dõi tình trạng sức khỏe của cậu, tôi thấy không còn lý do nào chính đáng để cậu tiếp tục điều trị ở đây nữa. Vì thế, ngày mai, Chủ Nhật, tôi cho cậu xuất viện.
- Dạ, cám ơn bác sĩ.
- Bây giờ, cậu cần gì, cho biết, bệnh viện sẽ đáp ứng nhu cầu của cậu.
Lãng đáp :
- Tôi xin bác sĩ cho một số tiền.
Bác sĩ hỏi :
- Cần tiền để làm chi vậy ?
Lãng cười :
- Thưa bác sĩ, quê tôi ở Cần Thơ, từ đây xuống đó đường xa cũng phải mấy trăm cây số, tôi cần một số tiền “tương đối” để đi xe đò và chi dùng những điều cần thiết.
- Được, bệnh viện sẽ thỏa mãn yêu cầu của cậu.
Vị bác sĩ lại hỏi tiếp :
- Cậu tính đi xe đò nào ?
- Dạ, tôi đón xe đò ở bến xe miền Tây.
Rồi Lãng say sưa nói tiếp :
- Bác sĩ ạ, tôi ra bến xe nhưng tôi không vội vàng mua vé đi ngay đâu.
Bác sĩ hỏi :
- Còn chần chờ gì nữa mà không mua vé đi ngay ?
- Bác sĩ cũng biết ở bến xe miền Tây khách đi về Cần Thơ rất đông.
- Điều đó hẳn nhiên rồi, nhất là ngày mai là ngày Chủ Nhật nữa. Nhưng cậu tính chờ đợi cái gì mà không mua vé đi liền ?
Lãng không trả lời thẳng câu hỏi của vị bác sĩ mà hỏi ngược lại bác sĩ một câu có vẻ không ăn nhập gì đến chuyện mua vé xe đò :
- Bác sĩ thấy tôi có đẹp trai và dáng vẻ hào hoa phong nhã không ?
Vị bác sĩ bật cười, thú nhận :
- Tôi phải công nhận rằng cậu là một thanh niên rất đẹp trai và phong cách rất lịch lãm.
- Đó chính là lý do tôi không mua vé đi ngay mà tôi đợi khi nào gặp một hành khách ưng ý để đi cùng với họ.
- Hành khách cậu muốn cùng đi là nam hay nữ ?
- Dạ, chắc chắn phải là nữ rồi.
Bác sĩ hỏi tiếp :
- Cậu muốn làm quen với cô ta ?
- Dạ, còn hơn thế nữa là khác.
- Cậu kể cho tôi nghe cách cậu làm quen với cô ta như thế nào.
- Thưa bác sĩ, tôi đã dự tính trong óc tôi sẽ hành động như sau: Khi ra bến xe, tôi đứng chờ đến khi nào gặp một người phụ nữ mà tôi nghĩ và tin chắc rằng tôi có thể làm quen họ dễ dàng, tôi sẽ cùng mua vé đi chung một chuyến xe với cô ta. Lúc chọn chỗ ngồi, tôi cũng chọn chỗ ngồi bên cạnh cô ta.
- Rồi sao nữa ?
- Suốt quãng đường mấy trăm cây số từ Sàigòn xuống Cần Thơ, thời gian cũng tạm đủ cho tôi vận dụng tất cả khả năng ăn nói của mình để thu phục cảm tình của cô ta, nhất là thời gian qua phà Mỹ Thuận.
- Cậu chỉ muốn có bạn gái cùng đi vậy thôi à ?
- Dạ, không phải chỉ có thế. Khi đến Cần Thơ, tôi sẽ bàn với cô ta là không nên về nhà vội mà ngỏ ý mời cô đi ăn cơm chiều ở một nhà hàng. Bác sĩ còn nhớ hồi nãy tôi có nói xin bác sĩ một số tiền tương đối là vì vậy.
- Sau khi ăn xong cậu sẽ chia tay cô ta, ai về nhà nấy ?
- Nếu đến đó mà chia tay thì bác sĩ không hiểu ý định của tôi rồi.
Bác sĩ hỏi tới :
- Cậu còn tính chuyện gì nữa đây?
Lãng trả lời từng tiếng một :
- Tôi sẽ mời nàng qua đêm với tôi ở một khách sạn.
Bác sĩ tỏ vẻ nghi ngờ :
- Cậu có thể làm được chuyện ấy ư ?
- Tôi tin chắc rằng tôi có thể làm được điều đó.
- Ừ, coi như cô ta đồng ý qua đêm với cậu ở khách sạn đi. Cậu sẽ hành xử như mọi người thanh niên khi chung phòng với người khác phái ?
- Dạ, điều đó cũng đúng phần nào thôi. Tuy nhiên tôi không vội vàng lắm. Tôi không muốn cô ta có những ý nghĩ không tốt về tôi cho dù cô ta thuộc hạng người nào đi nữa.
- Nghĩa là sao ?
- Thưa bác sĩ, tôi sẽ hành động rất từ tốn bác sĩ ạ. Trước tiên, tôi sẽ vuốt ve và âu yếm cô ấy. Kế đến, tôi đề nghị cô cỡi chiếc áo dài ra treo trên mắc áo, cỡi tiếp chiếc nịt vú, rồi cỡi cái quần cô đang mặc và cuối cùng là cỡi chiếc quần lót...
- Rồi cậu làm tình với cô ấy ?
- Không, không phải vậy. Bởi vì ở chiếc quần lót của cô ấy có sợi giây thun, và tôi sẽ dùng sợi giây thun của chiếc quần lót ấy làm thành cái ná để bắn...con chim đang hót trong đầu tôi...



=============================================

Copy đường link dưới đây để chia sẻ cho bạn bè qua nick yahoo!



Để bắn con chim !

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Mỗi lần share sẽ đc +3 điểm yêu cầu skin sẽ bị -3 điểm.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Để bắn con chim ! Collapse_theadQuyền hành của bạn
Bạn không có quyền trả lời bài viết
BB code đang Mở
Hình vui đang Mở
HTML đang mở
Class 099KTMT's Forum :: Thư giãn - Vui cười-


 
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất